Máu ra cũng tạm vừa đủ rồi, cô được đặt trên mặt đất, một là để thay
đổi cái tư thế để khống chế máu, hai là để tháo dây trói ra. Con chó
vàng bây giờ nó cũng chạy đến để xí phần, trước nhứt nó xí được chút
máu để “giải lao”, và tối đến thì nó sẽ có được ít cục xương của cô gái
để mà cạp chơi.
Dây đã tháo rồi, cô gái lại được khiêng tới chỗ sạch sẽ, những tên đồ
tể bắt đầu rửa sạch máu trên mình cô… Sau cùng chúng xem xét lại thân
thể của cô sau khi đã cạo rửa sạch sẽ lại, cô sẽ được xẻ thịt và cắt
chân tay,
Ở cái màng nầy, tôi chụp ảnh không có gì là khó khăn, nhưng khi xuống
đến phần dưới, chụp ảnh thì tay tôi bắt đầu run run. Vì không thể khống
chế được tay run, nên những tấm ảnh kế tiếp tôi chụp không được rõ ràng
cho lắm, tôi không thể tiếp tục chụp ảnh cho bà con rồi… Giai đoạn kế
tiếp là chặt chân tay và móc nội tạng.
Thân thể cô gái đã được hoàn toàn xẻ thịt, và cắt loại bỏ đi những phần
xương vô dụng, nguyên đống thịt mềm mại đã được bày trên cái bàn để mổ
xẻ.
Mấy ngày nay, cái thôn nhỏ này thường nghe có tiếng kêu khóc
của cô gái sắp bị đưa đi mổ thịt, tiếng mài dao, tiếng đĩa chén, tiếng
của cái thao đụng vào nhau. Trong thôn này có cái luật bất thành văn,
là chỉ được ăn thịt người mỗi khi xuân về tết đến mà thôi; và mỗi một
hộ gia đình thì chỉ được quyền mổ thịt một người thôi. Cái nhà này vì
có hai gia đình anh em ở chung, nên được mần thịt một lượt hai cô gái.
Tay đồ tể dùng cây dao lớn hướng từ phía trên phần xương (xin xem hình)
chỗ kín của cô gái mà rọc mạnh xuống dưới. Một số người cho rằng những
tấm hình TQ làm thịt một cô gái là hình ghép, hình photoshop hay hình
của một đoạn phim ghê rợn nào đó. BBTVL đã gửi những tấm hình và email
cầu cứu cho các tổ chức Tây Tạng Trên Thế Giới Để Xác Thực Nguồn Tin
hay ít nhất là họ có những dữ kiện khác liên quan vấn đề nầy. Trong
thời gian chờ đợi thêm tin tức về sự kiện trên Vietland xin đưa ra một
bài viết về hiện tượng ăn thịt người bên TQ do đồng tác giả Nicholas
D.Kristof và Sheryl Wudunn của tờ New York Times. Dịch giả Vĩnh Như cho
biết thì Vào năm 1992, hai vợ chồng ký giả Nicholas D.Kristof và Sheryl
Wudunn của tờ New York Times đã tìm được một số hồ sơ của Cộng sản
Trung Quốc tiết lộ nhiều chi tiết rùng rợn liên hệ đến những vụ ăn thịt
người tập thể trong giai đoạn “Cách Mạng Văn Hóa” tại một số thị trấn
và làng mạc thuộc Quảng Tây vào cuối năm 1960. Theo số tài liệu này thì
ít nhất là 137 người và có thể cả mấy trăm người nữa đã bị ăn thịt. Mỗi
nạn nhân đã bị cả chục người cùng ăn. Như vậy số ăn thịt người có thể
lên đến hàng mấy ngàn người. Động cơ thúc đẩy ăn thịt người này có tính
cách “ý thức hệ” chứ không phải vì đói hoặc điên loạn. Các vụ ăn thịt
người này được diễn ra tại nơi hội họp công cộng thường do các viên
chức đảng Cộng Sản Trung quốc tổ chức. Mọi người tham dự ăn thịt người
một cách công khai để chứng tỏ nhiệt tình cách mạng của mình. Sau đây
là một vài vụ điển hình:- Người xẻo và ăn miếng thịt đầu tiên của vị
hiệu trưởng chính là bạn gái của con trai ông ta. Cô ta muốn chứng tỏ
là đã cắt đứt tình cảm với họ và cô ta cũng hồng không kém gì ai. - Tại
một vài trường trung học, học sinh cắt tiết và thui các giáo viên và
hiệu trưởng tại sân trường rồi ăn thịt của các nạn nhân để mừng thắng
lợi. - Các nhà hàng quốc doanh treo xác người lủng lẳng trên các móc
thịt và dọn thịt người cho các viên chức chính phủ. Có một tài liệu
soạn thảo vào năm 1980 của giới chức địa phương phê bình, chỉ trích sự
tàn nhẫn xảy ra tại Quí Châu hồi cách mạng văn hóa: - Trong một cuộc
mít tin tại trường trung học đệ nhất cấp tại Shang Shi, có 12 người bị
giết. Một số gan bị móc ra đưa về nhà hàng quốc doanh. Cũng tại xã
Shang Shi, vị giám đốc quân ủy giết Deng Yang Xion và đã moi gan ra
luộc ăn. Ngày hôm sau, ông giết thêm 4 người nữa và moi gan ra phân
phối cho hai ba đội sản xuất cùng ăn để chứng tỏ sự “chuyên chế tập
thể”. - Xác chết còn bị làm nhục và hủy diệt: Lu Lu tại công xã Siyang,
Huang Shaoping, cô giáo tại trường tiểu học sông Guangjing, Chen
Guolian thuộc thị xã Shikang, sau khi bị đánh chết, bị lột trần truồng
lấy que đâm vào âm hộ, phơi xác cạnh đường. - Ở xã Pu Bei, 10 tên du
đãng thuộc đoàn lao động Bo Xue trói Zheng Jian cùng với cô gái 17
tuổi. Bọn này đánh chết Zheng Jian và hiếp dâm tập thể cô gái. Sau đó
đánh chết, moi gan, xẻo vú và âm hộ cô ta… - Tại xã Dongxing, đoàn lao
động NaBo xử tử Zhang Yueye, nhưng thấy ông ta chưa chết, ông giám đốc
của sở chống tham nhũng đặt chất nổ vào lỗ mũi ông ta, làm máu thịt ông
ta văng tung tóe. Trong cuộc đấu tranh tại xã Qinzhou, một nữ xướng
ngôn viên, Lu Jiezhen bị bắt và bị đâm chết. Sau đó cô ta bị lột quần
và bị nhét vào âm hộ quả pháo họ châm ngòi nổ. Phần lớn những người bị
giết là cựu địa chủ, hay giới trí thức hay con cháu của họ. Một phụ nữ
buộc phải nhận diện và tố xác chồng đã bị giết, bị róc thịt và đã bị ăn
gần hết rồi. Đã vậy để trị tội bà ta đã yêu tên “phản cách mạng”, bà ta
bị buộc phải ngủ gần cái đầu lâu của chồng. Hầu hết những kẻ liên hệ
đến vụ ăn thịt người tại Quảng Tây đều chỉ bị tội nhẹ sau cách mạng văn
hóa (bị trục xuất khỏi đảng hoặc bị giáng chức) không ai bị tội hình.
Một bà trợ lý xã trưởng xã Wuxuan, có sở thích ăn dương vật của các nạn
nhân mà chỉ bị huyền chức và bị khai trừ khỏi đảng. Đó chỉ là một số
tài liệu rất nhỏ mà hai phóng viên nói trên có được. Theo họ, một ngày
nào đó, các sử gia sẽ có cơ hội tìm ra muôn ngàn sự thật rùng rợn, ghê
tởm nữa trên khắp nước Trung Hoa. Nhưng đó là chuyện quá khứ. Hiện nay,
đầu thế kỷ 21, chỉ cần 3 - 4 ngàn nhân dân tệ (độ 400 đô la) là có thể
thưởng thức món canh thật bổ, làm từ thai nhi 6, 7 tháng tuổi, được
người Trung quốc ví như “tráng dương thượng phẩm.” Thời phong kiến ăn
thịt người vì đói, thời cách mạng văn hóa cộng sản ăn tghịt người để
chứng tỏ mình là người có lập trường cộng sản vững chắc, thời văn minh
tin học, ăn thai nhi có tác dụng “bổ khí dưỡng huyết” để trường thọ với
ước muốn kéo dài dục tình trong tuổi gìa. Các thương gia Đài Loan ở
Quảng Đông gần đây loan truyền một trào lưu bồi bổ rởn tóc gáy: canh
thai nhi. Chỉ cần 3, 4 ngàn nhân dân tệ là có thể thưởng thức món canh
cực bổ làm từ thai nhi 6, 7 tháng tuổi, được các thương gia Đài Loan ví
như “tráng dương thượng phẩm”. Đài thương họ Vương - chủ một nhà máy ở
Dong Wan - tự nhận là thượng khách của canh thai nhi, cho biết: “Thai
nhi độ mấy tháng tuổi, cộng thêm…một số vị thuốc Đông y không dịch
được, hầm trong 8 tiếng rất có tác dụng bổ khí, dưỡng huyết”. Ôm một cô
gái bao 19 tuổi người Hồ Nam, ông Vương dương dương tự đắc nói: “Với độ
tuổi 62 như tôi, mỗi tối đều có thể làm một lần (make love) chính là
nhờ tác dụng của nó.” Thấy vẻ mặt ký giả hoài nghi, ông ta bèn tự
nguyện dẫn ký giả đi “mở mang kiến thức”. Trạm đầu tiên, ông ta dẫn ký
giả đến thành phố Fo Shan (Phật sơn) tỉnh Quảng Đông, tìm nhà hàng ăn
canh thai nhi, không may ông chủ Lý nói: “xương sườn (ám chi thai nhi)
không dễ kiếm, hiện tại không có hàng. Loại này không thể để đông lạnh,
phải ăn tươi mới tốt.” Ông chủ Lý cho chúng tôi biết, nếu thực sự muốn
ăn, “có đôi vợ chồng ngoại tỉnh đến làm thuê, hiện đang có bầu 8 tháng,
vì đã có hai con gái nên nếu lần này lại là con gái thì có thể ăn
được.” Ký giả vẫn bán tin bán nghi, điều tra phỏng vấn mất mấy tuần mà
vẫn chỉ được nghe mà chả được nhìn tận mắt, đã tưởng phải bỏ cuộc, nào
ngờ mấy ngày sau ông Vương gọi điện báo: “Tìm được hàng tốt, tiết trời
đang chuyển lạnh, có mấy người bạn đang muốn đi bồi bổ.” Ông dẫn ký giả
đến Đài Sơn, tìm đến nhà hàng, ông chủ họ Cao dẫn cả đoàn chúng tôi
xuống bếp “khai nhãn giới” Nhìn cái xác thai nhi chiû nhỏ bằng con mèo
con nằm trên cái thớt, ông Cao hơi ngượng ngùng nói: “5 tháng tuổi, hơi
nhỏ một chút.” Ông Cao nói rằng cái xác thai nhi nữ này do một người
bạn kiếm được dưới nông thôn, ông ta không muốn tiết lộ giá mua và, chỉ
nói rằng giá lệ thuộc vào tháng tuổi và sống hay chết. Ông Vương cũng
nói thêm, ăn một bữa hết 3,500 tệ, các chi tiết khác ông không quan
tâm. Ký giả nghe mọi người nói thai nhi chết do lưu sản hoặc phá thai
được bán cho môi giới khoảng vài trăm tệ, nếu là thai nhi sống, đẻ
thiếu tháng thì giá khoảng 2.000 tệ, coi như mua làm con nuôi. Khi thai
nhi được giao cho nhà hàng đều đã chết, còn chuyeện trước đó thai sống
hay chết không quan trọng. Bữa canh bổ này ký giả không có gan nếm thử,
sau khi tham quan nhà bếp xong rất lâu không ăn được gì, bèn giả vờ ốm
cáo lui. Các món ăn đều làm từ thai nhi nữ. Đây có phải là tác hại của
chính sách một con, hay là tập tục thích bồi bổ của người Trung Quốc